ERAGON và NAR GARZHVOG chạy không ngừng nghỉ, ngày cũng như đêm, chỉ dừng lại để uống nước và cho
bớt căng thẳng.
Cuối ngày thứ hai, NAR GARZHVOG nói: - "Hỏa Kiếm, tôi phải ăn và ngủ một chút!"
ERAGON tựa người vào một thân cây bên cạnh, thở hổn hển. Nó không muốn nói ra trước, nhưng nó cũng cảm thấy đói và kiệt
sức như Kull. Chẳng mấy chốc sau khi rời khỏi Varden, nó nhận ra rằng trong khi nó có thể chạy nhanh vượt xa GARZHVOG
những năm dặm, thì sức bền của GARZHVOG cũng ngang ngửa hoặc thậm chí hơn cả nó.
- "Tôi sẽ giúp ông săn bắn" - Nó nói.
- "Không cần thiết. Xin hãy đốt một đống lửa lớn, và tôi sẽ lấy thức ăn cho chúng ta." - "Được thôi."
Trong khi GARZHVOG sải dài đến một đám cây sồi phía Nam, ERAGON tháo cái khóa thắt lưng, và với một tiếng thở dài khoan
khoái, nó ném cái túi vào gốc cây bên cạnh. - "Một bộ giáp kinh khủng!" - Nó càu nhàu.
Trong khi ở Đế quốc, nó còn chưa phải đi xa khi chỉ mang một ổ bánh mì. Nó không thể biết được là có lúc như thế này.
Bàn chân nhức nhối, hai cẳng chân mỏi nhừ, đến cái lưng cũng không cựa quậy nổi. Nó cố cúi xuống, tất cả những cái
xương trên người nó như phản kháng kịch liệt hành động này ngay lập tức.
Cố quên đi sự khó chịu này, nó thu cỏ và những gốc cây khô để nhóm vào ngọn lửa mà nó đã tạo ra trên nền đá.
Nó và GARZHVOG đang ở đâu đó phía đông nam của hồ Tudosten, đất dưới chân ẩm ướt và đầy sức sống, với những đồng cỏ cao
những 6 feet, xa xa là những bầy hươu, linh dương và những con bò hoang dă khoác một bộ da đen và dày cùng những cặp
sừng móc ngược về sau. ERAGON biết, sự giàu có mà vùng đất này được hưởng, chứng minh rằng chúng đã đến rặng Beor, được
bao phủ bởi những đám mây khổng lồ dài hàng dặm che phủ mặt đất, mang mưa đến cho vùng đất này mà nếu không có nó thì
sẽ chẳng khác gì sa mạc Hadarac.
Mặc dù cả hai đã chạy được một quăng đường dài nhưng ERAGON vẫn thất vọng với tiến độ của họ. Chúng đã mất một vài giờ
với phải đi đường vòng và ẩn mình để tránh bị nhìn thấy khi băng từ song Riet đến hồ Tudosten. Giờ thì hồ Tudosten đã
ngay bên cạnh chúng, nó hi vọng tốc độ chạy sẽ tăng. "Nasuada không thể đoán trước được sự chậm trễ này ít nhất cho đến
lúc này. Ồ không! Cô ta hẳn nghĩ mình sẽ phóng một mạch đến Farthen Dur trong chớp mắt! Ha!" Đá vào một khúc cây chắn
ngang đường đi, nó tiếp tục thu nhặt gỗ, càu nhàu mất một hồi lâu.
Một tiếng sau GARZHVOG quay về, ERAGON đã nhóm được một đống lửa lớn dài một yard và rộng gần hai feet và đang ngồi đối
diện đó, chăm chăm vào ngọn lửa, cố chống lại cơn buồn ngủ ùa đến. Cổ nó kêu răng rắc khi phải ngước nhìn lên.
GARZHVOG đứng trước nó, kẹp xác một con nai bụ bẫm dưới nách trái. Nhẹ nhàng như ôm một bao giẻ, hắn cắm đầu con nai
vào cái chạc ba trên một cái cây cao hai mươi yard xa đống lửa. Sau đó rút ra một con dao để làm sạch xác con nai.
ERAGON đứng dậy, cảm giác như những cái xương của nó cọ vào tảng đá, ngần ngại nó tiến về phía GARZHVOG.
- "Ông đã giết nó như thế nào vậy?" - Nó hỏi. - "Bằng cái ná của tôi" - Giọng GARZHVOG ùng ục. - "Ông sẽ nướng nó lên
chứ? Hay các Urgal thường ăn thịt sống?" GARZHVOG quay đầu lại, nhìn chằm chằm ERAGON qua cuộn sừng cong bên trái nó,
con mắt vàng khè và hàm răng trắng nhởn với một biểu lộ khó hiểu. "Chúng tôi không phải là thú, Hỏa Kiếm ạ."
- "Tôi không có ý thế đâu."
Với một tiếng ùng ục phát ra trong cuống họng (có lẽ là tiếng cười của Urgal), GARZHVOG làm tiếp công việc của nó.
- "Sẽ mất nhiều thời gian để nướng đây" - ERAGON nói. - "Tôi nghĩ một món hầm, hay ta có thể rán nó trên một tảng đá" -
"Hầm? Như thế nào? Chúng ta không có một cái nồi."
Với tay xuống, GARZHVOG chà sạch tay phải trên mặt đất, sau đó lấy đồ nghề trong cái túi treo bên thắt lưng của nó, ném
cho ERAGON.
ERAGON cố gắng bắt lấy nó nhưng với quá mệt, nó bắt hụt, và cái vật đó đập xuống đất. Cái vật đó trông như một miếng da
lớn khác thường. Khi nó nhặt lên, cái khối vuông đó mở ra, và nó thấy thứ đó có hình dạng của một cái túi, rộng một hay
nửa feet và sâu ba feet.
Vành túi được củng cố bằng 1 miếng da dày, ở trên được may lại bằng những cái vòng kim loại. nó lật túi ra, tưởng tượng
bên trong rất mềm và sự thật là không có đường chỉ khâu bên trong.
"cái gì vậy" nó hỏi.
"dạ dày của 1 con gấu tôi đã giết cách đây 1 năm, từ khi tôi có sừng. treo nó trên ngọn lửa hoặc bỏ nó vào 1 cái lỗ, đổ
đầy nước rồi bỏ đá nóng vào, đá làm nóng nước và món hầm sẽ rất ngon."
"nhưng mấy viên đá nóng đó không làm thủng cái dạ dày đó dược à?" "không đâu"
"nó được yểm bùa rồi hả?"
"không có phép thuật đâu, chẳng qua là do cái dạ dày rất chắc chắn." Garzhvog thở hổn hển với đang túm chặt hông của
con nai, bằng 1 động tác ngắn gọn, hắn đã bẻ khung chậu của nó ra làm 2.hắn xẻ bộ ức bằng con dao nhỏ.
"chắc con gấu đó to phải biết," eragon nói.
Cổ họng Garzhvog kêu rột - roạt: nó chỉ lớn hơn tôi 1 chút thôi, thưa Khắc Tinh Của Tà Thần."
:anh chỉ giết nó bằng ná bắn đá thôi hả?"
"tôi bóp cổ nó bằng tay cho đến khi nó chết thì thôi. Không có vũ khí nào được chấp nhận khi bạn sinh ra trong thời đại
này và phải chứng tỏ sự dũng cảm của chính mình." Garzhvog dùng lại 1 tẹo, con dao của hắn cắm ngập sâu trong cái xác
con thú."hầu hết mọi người không ai cố gắng giết gấu núi, mà bọn họ thường giết chó sói và dê núi.đó là lí do tại sao
tôi trở thành thủ lĩnh còn những người khác thì không."
Eragon rời khỏi chỗ hắn đang chuẩn bị bữa ăn, nó đi về phía đống lửa. Sau đó, nó đào 1 cái lỗ, chỗ để cái dạ dày gấu,
rồi gắn cọc nhọn vào mấy cái vòng kim loại để cố định cái dạ dày.xong xuôi nó gom khoảng 1 tá những viên đá cỡ quả táo
ở xung quanh đó rùi bỏ vào giữa ngọn lửa. trong lúc chờ cho đá nóng lên, nó dùng phép thuật đổ đầy nước vào cái dạ dày,
nó còn làm 2 cái kẹp bằng cây liễu nhỏ cùng với 1 mảnh da sống được thắt nút.
Khi đá đã nóng đỏ, nó kêu lên " sẵn sàng rồi!" "bỏ vào đi" Garzhvog đáp lại.
Sử dụng cái kẹp, Eragon nhấc viên đá gần mình nhất lên rùi bỏ nó vào cái "túi" 1 cách chuẩn xác. Mặt nước xỏi bọt khi
viên đá chạm vào.nó bỏ thêm 2 viên đá nữa vào cái dạ dày gấu, làm cho nước sôi cuồn cuộn.
Garzhvog xẻ 1 miếng thịt dùng cho 2 người và bỏ vào nước, rồi thêm muối,1 ít cành hương thảo,cỏ xạ hương lấy từ túi đeo
trên thắt lưng,và vài loại cây màu xanh mà hắn tình cờ lượm được trong khi đi săn. Xong xuôi hắn đặt 1 tảng "đá phiến
sét" rộng, bằng phẳng ngang qua ngọn lửa. khi tảng đá đã nóng, hắn rán 1 lát thịt trên đó.
Trong khi chờ đợi thức ăn được nấu xong, Eragon và Garzhvog tự làm cho mình muỗng từ cái gốc cây mà eragon để đồ
đạc.cái đói làm Eragon cảm thấy thời gian trôi chậm rì, nhưng lát sau, cái "túi" đã chín, và nó cùng Garzhvog ăn ngấu
nghiến như chó sói vậy.Eragon ăn nhiều gấp 2 lần bình thường, nó tưởng như không thể tiêu thụ được lượng thức ăn như
vậy. Garzhvog cũng vậy, hắn ăn thức ăn đủ cho 6 người đàn ông lực lưỡng.
Sau đó, Eragon nằm xuống, dựa người vào khuỷu tay, và nhìn chằm chặp vào ánh sáng lóe lên cạnh đỉnh cây sồi, nghĩ vẩn
vơ về ai đó mà bọn nó đang theo đuổi. đâu đó vẳng lên tiếng cú kêu, mượt mà nhưng hơi khàn khàn. 1 vài ngôi sao đầu
tiên xuất hiện làm lốm đốm bầu trời màu tía.
Eragon nhòn chòng chọc không nghĩ đến Saphira và Arya, và rồi nó nhắm mắt lại, 1 cảm giác uể oải trỗi dậy trong đầu nó.
Nó nghe tiếng kêu răng rắc, mở mắt ra nó thấy Garzhvog đang chà răng bằng 1 cái xương đùi bị găy bên cạnh cái dạ dày
gấu. Eragon đưa mắt xuống đôi chân của Urgal- Garzhvog đã bỏ dép ra trước bữa ăn- và nó ngạc nhiên nhận ra rằng mỗi bàn
chân của Urgal có 7 ngón.
"người lùn cũng có số ngón chân như anh vậy," nó nói.
Garzhvog nhổ 1 mảnh thịt vào đống lửa." tôi không biết điều đó. Tôi chưa bao giờ muốn nhìn chân của người lùn".
" anh không tò mò là với sao Urgal và người lùn có 14 ngón chân trong khi thần tiên và con người chỉ có 10 ngón ý
?"
Môi của Garzhvog nhếch lên, gầm gừ:" chúng tôi không đổ máu với nhũng con chuột núi không có sừng ấy, Hỏa Kiếm. bọn
chúng có 14 ngón chân, chúng tôi cũng có 14 ngón chân. Hãy hài lòng với những gì ông trời ban cho chúng ta từ khi tạo
lập trời đất. không có sự giải thích nào khác đâu. "
Eragon càu về câu trả lời và nó quay lại nhìn vệt sáng lúc năy. Rồi:" kể cho tôi câu truyện của anh đi, Nar
Garzhvog."
Tên Kull cân nhắc 1 lát, rồi bỏ xương ra khỏi miệng, hắn nói:" rất lâu trước đây, có 1 Urgalgra, tên cô ấy là Maghara.
Sừng sáng bóng như đá vậy, tóc ngang lưng, và nụ cười thì quyến rũ cả chim trên cây. Nhưng cô ấy không xinh đẹp, mà lại
còn xấu xí nữa. bấy giờ, trong làng có 1 con đực rất khỏe mạnh.hắn đã giết 4 con đực khác trong 1 trận đấu vật và đã
đánh bại 23 con đực khác. Cho dù trận chiến đã làm cho danh tiếng hắn vang dội, hắn vẫn chưa chọn được người bạn đời
ưng ư. Maghara ước mình được làm ngưởi bạn đời của hắn nhưng hắn không để ý gì đến cô cả, bởi với cô xấu xí. Với sự xấu
xí đó mà hắn thấy được cặp sừng bóng lộn, mái tóc dài và giọng nói thánh thót đó của cô. Đau khổ trong lòng, cô trèo
lên đỉnh cao nhất của ngọn Spine, và kêu to tên của Rahna để giúp cô. Rahna là mẹ của tất cả chúng tôi, và bà ấy chính
là người đã dựng nên ngọn núi Beor khi bà ấy đang bị 1 con rồng truy đuổi. Rahna, người đàn bà có Gilded Horns, bà ấy
trả lời Maghara, và hỏi tại sao lại gọi bà ấy đến."hãy làm cho tôi đẹp hơn, Horned Mother, để con có thể thu hút người
đó đến với con." Maghara nói. Và Rahna trả lòi rằng:" Con không cần xinh đẹp nữa, Maghara à. Con có cặp sừng đẹp, 1 mái
tóc dài và tiếng nói rất hay rồi. Với những thứ đó, con có thể lấy người mà không ngu ngốc đến độ chỉ biết nhìn vào mặt
con gái để đoán sự xinh đẹp."và Maghara, quăng mình xuống đất và nói:" con sẽ không hạnh phúc trừ khi con có được người
đó, Horned Mother. Làm ơn, hãy làm cho con đẹp hơn"Rahna, bà cười và nói" nếu ta làm như vậy, cô bé, con sẽ trả ơn ta
như thế nào?"và Maghara trả lời:" con sẽ đưa cho bà bất cứ thứ gì."
Rahna hài lòng với lời đề nghị của cô ấy và bà đã làm cho Maghara xinh đẹp. Maghara trở về làng và mọi người đều ngạc
nhiên trước vẻ đẹp của cô ấy. với 1 khuôn mặt mới, Maghara trở thành người bạn bạn đời của chàng trai cô ấy muốn, và cô
ấy có rất nhiều đứa con, bon họ sống hạnh phúc trong 7 năm sau đó. Rồi Rahna đến và nói:" con đã có 7 năm hạnh phúc bên
người con yêu, con có vui không?" và Maghara đáp:" thưa bà, con rất hạnh phúc."Và Rahna nói:" bây giờ hãy trả nợ cho ta
nào." bà ta nhìn xung quanh căn nhà bằng đá, dừng lại trên người con trai cả của cô ấy và nói:"ta sẽ lấy hắn ".Maghara
nài nỉ Người Đàn Bà Có Gilded Horns đừng mang con của cô ấy đi, nhưng Rahna không hề động lòng. Cuối cùng, Maghara lấy
cây gậy của chồng mình, và đập vào người Rahna, nhưng cây gậy găy tan trong tay cô ấy.Để trừng phạt, Rahna đã lấy đi
sắc đẹp của Maghara, và mang con của Maghara đi về chổ ở của mình, nơi 4 ngọn gió cư ngụ. bà ta đặt tên đứa con của
Maghara là Hegraz. Bà ta đã huấn luyện hắn thành 1 trong những chiến binh mạnh nhất từng đi trên mảnh đất này.Có thể
rút ra được bài học từ Maghara rằng đừng bao giờ chống lại số phận, với bạn sẽ mất đi những gì thân yêu nhất.
Eragon ngắm nhìn ánh sáng rực rỡ của mặt trăng lưỡi liềm đang xuất hiện trên đường chân trời phía đông."kể cho tôi cái
gì đó về làng của anh đi"
"kể cái gì?"
" cái gì cũng được. tôi đã nhìn thấy hàng trăm kư ức khi tôi đi vào tư tưởng của anh, của Khagra, và của Otvek, nhưng I
chỉ gợi lại được 1 ít , nó không hoàn hảo. tôi đang cố gắng phán đoán những gì tôi nhìn thấy được."
"có rất nhìu thứ tôi có thể nói với ngài" Garzhvog đáp. Đôi mắt hắn thoáng buồn, hắn xoay xở xỉa răng bằng tăm và nói
tiếp:" chúng tôi lấy gỗ mới xẻ, khắc lên chúng mặt những con thú trên núi, rùi chúng tôi chôn chúng thẳng đứng trước
cửa nhà để trừ tà ma, cô hồn. Thỉnh thoảng những cái hình đó dường như có sự sống. Khi ngài đi vào làng của chúng tôi,
ngài có thể cảm nhận được những đôi mắt của bon chúng nhìn ngài..."khúc xương dừng lại trên tay của Urgal, rùi lại
chuyển động tiếp tục." trước lối ra vào của mỗi lều, chúng tôi đều treo namna - 1 mảnh vải được căng rộng ra bằng bàn
tay. Namna có màu sắc rực rỡ, và trên nền của mảnh vải người ta miêu tả lại lịch sử của gia đình sống trong túp lều đó.
Chỉ có người dệt vải lớn tuổi nhất và lành nghề nhất mới được dệt thêm hay thay cái mới nếu mảnh vải bị hư hại..."
Khúc xương biến mất khỏi bàn tay Garzhvog"trong xuốt những tháng mùa đông, những dệt thảm bắt đầu công việc của mình.
Cần ít nhất 5 năm để hoàn thành 1 cái thảm, với vậy khi chiếc thảm được hoàn thành, người ta sẽ bít được trình độ của
người dệt."
"tôi chưa từng nhìn thấy 1 ngôi làng nào của các anh cả." Eragon nói "chắc là chúng được che giấu rất kĩ."
"che giấu kĩ và phòng thủ chắc chắn.chỉ 1 vài người nhìn thấy làng của chúng tôi còn sống để kể về nó."
"tập trung vào lời nói của Garzhvog, Eragon hỏi" anh học tiếng của chúng tôi như thế nào, Garzhvog? "
"hay là có 1 người nào đó sống giữa các anh? Các anh có bắt giữ ai làm nô lệ không? " Garzhvog đáp lại cái nhìn của
Eragon không hề nao núng. " chúng tôi không có nô lệ, Hỏa Kiếm. Tôi học được chúng trong tư tưởng của 1 người đàn ông
tôi từng chiến đấu, và tôi chia sẻ vốn hiểu biết với mọi người trong bộ lạc."
"anh đã giết rất nhiều con người, phải không ?"